*Bài viết là chia sẻ của một bà mẹ ở Trung Quốc
Con gái chúng tôi có ngoại hình dễ thương và thành tích học tập tuyệt vời. Con bé luôn là niềm tự hào của gia đình chúng tôi từ khi còn nhỏ.
Để con bé có thể phát triển tốt hơn, chúng tôi quyết định cho con đi du học. Chúng tôi đã bán 2 bất động sản ở Vũ Hán trước và sau đó. Nhưng giờ đây, đó đã trở thành quyết định khiến chúng tôi hối hận nhất. Chúng tôi chia sẻ câu chuyện của mình với hy vọng rằng nó sẽ là kinh nghiệm đắt giá cho mọi người.
Bán 2 căn nhà 6,5 tỷ đồng đầu tư cho con du học Mỹ
Tôi tên là Cheng Ping. Tôi đến từ Vũ Hán, Hồ Bắc. Tôi và chồng đều từng là nhân viên của một công ty khá lớn. Vào thời kỳ hoàng kim, thu nhập của chúng tôi khá cao. Chúng tôi đã mua 2 ngôi nhà ở Vũ Hán, một ngôi để sử dụng riêng và một ngôi cho con gái. Cùng với ngôi nhà ở quê do bố mẹ chồng tôi để lại, chúng tôi đã từng sở hữu 3 ngôi nhà.
Con gái tôi thông minh từ khi còn nhỏ. Vợ chồng tôi chưa bao giờ phải lo lắng về việc học của con. Con bé luôn đứng đầu lớp. Vợ chồng tôi không tiếc tiền để cho con gái được hưởng nền giáo dục ưu tú. Chúng tôi đã dành tất cả cho con gái. Chúng tôi hy vọng con có thể bay cao hơn, xa hơn và thực hiện được ước mơ mà chúng tôi chưa bao giờ thực hiện được.
Con đã sống đúng với kỳ vọng của chúng tôi. Con đã được nhận vào Trường trung học cơ sở số 1 trực thuộc Đại học Sư phạm Trung Quốc và Đại học Vũ Hán trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Con gái tôi là người không thích đấu tranh vì bất cứ điều gì và thuận theo tự nhiên và tôi cùng chồng quyết định học ở đâu và học chuyên ngành gì ở trường đại học. Chúng tôi nghĩ rằng con gái mình còn quá nhỏ và không có nhiều kinh nghiệm như chúng tôi. Nếu chúng tôi để con tự quyết định, con sẽ dễ dàng đi chệch hướng.
Khi con gái tôi học năm thứ hai, nhiều đồng nghiệp của chúng tôi đã gửi con ra nước ngoài. Bất kể thành tích học tập của chúng như thế nào, việc tìm việc làm nếu có được nền giáo dục tốt ở nước ngoài sẽ dễ dàng hơn. Do đó sau nhiều lần cân nhắc, chúng tôi quyết định cho con gái đi du học.
Chúng tôi hỏi con gái mình có hứng thú đi du học không, nhưng con bé không quan tâm. Con bé không quan tâm đến việc có đi hay không. Có lẽ con bé đã quen với việc ngoan ngoãn nghe lời từ khi còn nhỏ, nên không có chính kiến riêng. Bây giờ tôi nghĩ chúng tôi đã sai.
Chúng tôi bắt đầu chuẩn bị mọi thứ khi con gái chúng tôi học năm thứ ba, và chúng tôi tìm được một công ty tư vấn chuyên nghiệp thì biết được chi phí du học sẽ tốn khoảng 1,5 triệu nhân dân tệ (gần 5,5 tỷ đồng).
Chúng tôi quyết định bán 2 căn nhà với giá hơn 1,8 triệu nhân dân tệ (6,5 tỷ đồng).
Tôi và chồng nằm trên giường, cảm thấy khá xót nhưng nghĩ đến việc đó là vì con gái, chúng tôi vẫn cảm thấy mình đã làm đúng và xứng đáng!
Con gái kiếm được 2,6 tỷ đồng/năm, định cư Mỹ
Con gái tôi đã trúng tuyển vào một trường học tại Hoa Kỳ. Gia đình 3 người chúng tôi đã đi du lịch trong nửa tháng, thăm Thượng Hải và Bắc Kinh. Nghĩ rằng sẽ khó có thể gặp con gái trong 2 năm tới, tôi vô cùng buồn bã và thường khóc một mình vào ban đêm.
Tôi nói đùa với con gái: "Sau khi con học xong ở Hoa Kỳ, hãy quay lại ngay. Con không được phép ở lại đó, nếu không mẹ sẽ không nhận con là con gái của mẹ!".
Con gái tôi cũng cười và nói: "Mẹ đừng lo! Con sẽ trở về để đóng góp cho quê hương". Nhìn vẻ mặt tràn đầy năng lượng của con gái, tôi thực sự không ngờ rằng lời nói của mình sẽ trở thành sự thật.
Trong thời gian ở Hoa Kỳ, con gái liên lạc với chúng tôi qua video mỗi tuần. Chúng tôi có thời gian liên lạc cố định. Vào những lúc khác, chúng tôi ít liên lạc hơn do chênh lệch múi giờ và việc học bận rộn của con bé. Con gái tôi đã sụt vài cân ngay khi đến nơi vì vấn đề về khí hậu và chế độ ăn uống. Nhìn thấy khuôn mặt gầy gò của con bé trong video, tôi cảm thấy đau lòng.
Sau này, tôi thường gửi đồ đến Hoa Kỳ, đủ loại đồ ăn, tất cả đều là những món con thích. Chỉ tiếc là tôi không thể cho cô bé nếm thử những món tôi nấu, đó là những món cô bé thích nhất.
Sau nửa năm, con gái tôi dần hòa nhập vào cuộc sống ở đó và trở nên quen thuộc với bạn học và giáo viên ở đó.
Điều chúng tôi lo sợ cuối cùng đã xảy ra. Trong một cuộc gọi video, con gái chúng tôi nói với chúng tôi rằng một chàng trai da trắng người Mỹ đang theo đuổi con bé. Chúng tôi nhanh chóng khuyên con bé từ chối và nói với con bé: "Con sẽ trở về Trung Quốc sau khi học xong. Sẽ không có tương lai nào ở bên nhau, vì vậy đừng bắt đầu."
Con gái đồng ý với chúng tôi, nhưng chúng tôi thấy sự do dự và bối rối trong mắt con bé, điều đó khiến chúng tôi rất lo lắng.
Hai năm sau, con gái tôi tốt nghiệp. Cháu đã tìm được việc làm ở Hoa Kỳ và kiếm được 100.000 đô la (2,6 tỷ đồng) trong năm đầu tiên.
Tuy nhiên điều chúng tôi hy vọng đã không xảy ra, con gái và bạn trai của nó vẫn có mối quan hệ rất tốt. Bố mẹ của chàng trai có 3 nhà hàng ăn nhanh ở Hoa Kỳ và chúng thường đến đó để ăn nên mối quan hệ càng gắn kết.
Chúng đã kết hôn và định cư luôn ở đó.
Ảnh minh họa
Tuổi già cô độc và sự hối hận muộn màng
Thời gian trôi nhanh, bây giờ chúng tôi đã ngoài 60 tuổi và tóc đã bạc. Chúng tôi vẫn thường xuyên trò chuyện video với con gái, con rể và cháu ngoại. Khung cảnh có thể sẽ khiến nhiều người nghĩ rằng thật hạnh phúc và ấm áp nhưng chỉ riêng vợ chồng tôi mới cảm thấy nó buồn bã thế nào vì không được gặp, được ôm con gái, cháu ngoại một cách thực tế mà là qua màn hình điện thoại.
Năm ngoái, chồng tôi được chẩn đoán mắc polyp ở dạ dày và phải vào bệnh viện để phẫu thuật. Tôi đã chăm sóc chồng trong bệnh viện trong nhiều đêm. Khi bác sĩ và y tá đến và thấy tôi trông hốc hác, họ hỏi các con chúng tôi đâu và tại sao không ai đến chăm sóc chúng tôi. Tôi chỉ biết cúi đầu buồn bã.
Tôi từng nghĩ rằng bán nhà và gửi con gái đi du học là quyết định tốt nhất mà tôi đã đưa ra. Tuy nhiên, bây giờ tôi nghĩ lại, đây là quyết định mà tôi hối hận nhất. Chính chúng tôi đã gửi con gái mình đi, và chúng tôi đã giúp con bé chọn con đường này, và con bé chỉ thuận theo dòng chảy.
Tôi ghen tị với gia đình bạn bè tôi đông con cháu. Tôi ghen tị với sự ngây thơ của những đứa trẻ đó và khi nhìn thấy những đứa trẻ này, tôi nghĩ đến con gái tôi. Nhưng tôi biết rằng trong tương lai chúng tôi sẽ ít ở bên nhau hơn và xa nhau thường xuyên hơn.
Trước đây, có người từng nói với tôi: "Bạn phải học cách bình tĩnh đối mặt với hiện thực". Lúc đó tôi không hiểu được chân lý này, nhưng bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu rồi. Chúng ta phải đối mặt với tình huống hiện tại này. Mặc dù cuộc sống không tốt, chúng ta vẫn phải từng bước tiến về phía trước.
Chúng tôi rất vui khi thấy con gái mình có cuộc sống hạnh phúc, nhưng nếu được trao một cơ hội khác để bắt đầu lại, chúng tôi sẽ không cho con gái đi du học nữa, chắc chắn là không!