Trên khắp cơ thể cựu lính đặc công Lê Long Triệu (SN 1952, trú tại khu 6B, phường Hạ Long, Quảng Ninh, thương binh hạng 1/4) vẫn hằn sâu những vết thương từ các trận chiến ác liệt ông từng trải qua ở chiến trường Tây Nam Bộ năm 1972.
Những trận chiến sinh tử
Sinh ra ở xã Bình Dương, thị xã Đông Triều cũ (nay là phường An Sinh, tỉnh Quảng Ninh), tháng 12/1969, khi chưa tròn 18 tuổi, chàng trai Lê Long Triệu lên đường nhập ngũ theo tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc.
Sau 1 năm huấn luyện, tháng 12/1970, ông vào Nam, cùng Tiểu đoàn 4 (mật danh T40), Lữ đoàn đặc công 429, chiến đấu tại miền Tây Nam Bộ.
Ông Triệu kể, đơn vị của ông làm nhiệm vụ trực tiếp thăm dò sâu vào cứ điểm Công-pông-trách, gần biên giới Việt Nam - Campuchia.
Hằng ngày, cứ khoảng 1h sáng, khi quân địch đổi ca gác, ông Triệu cùng đồng đội lại chui qua hàng rào thép gai, tiến vào căn cứ địch rồi tỏa đi đo lô cốt, trận địa pháo.
Có thời điểm pháo sáng của địch rợp trời, để quan sát xung quanh, ông Triệu cùng đồng đội phải ẩn nấp, bò, trườn để tiếp cận, ghi nhớ các vị trí như kho đạn, đồn chỉ huy, tháp canh, khu vực khí tài quân sự.
Ghi nhớ xong tất cả vị trí, ông Triệu cùng đồng đội lại phải di chuyển ra trước 4h sáng và không được để lại dấu vết.
Đêm 22, rạng sáng 23/3/1972, Tiểu đoàn T40 gồm 22 lính đặc công tinh nhuệ bất ngờ tập kích căn cứ Công-pông-trách - nơi đóng quân của Liên đoàn biệt động số 9 chính quyền Sài Gòn và hai đoàn thiết giáp 12, 16.
Cuộc chiến giằng co đến gần sáng, đạn cạn kiệt, đối phương tràn ra càn quét, 19 đồng đội của ông lần lượt ngã xuống. Ông Triệu, Tiểu đoàn trưởng và 1 đồng đội khác cố thủ tại trận địa. Sau đó, người đồng đội này cũng hy sinh.
Địch bao vây, kêu gọi đầu hàng suốt hơn 10 tiếng giữa cái nắng như thiêu đốt. Lúc này, ông Triệu cùng Tiểu đoàn trưởng xác định dù có hy sinh cũng không đầu hàng.
![]() |
![]() |
Kêu gọi đầu hàng không được, quân địch tiến tới nơi ông và đồng đội cố thủ với ý định bắt sống Tiểu đoàn trưởng.
Khi địch áp sát, ông lao lên quyết tử để Tiểu đoàn trưởng kịp rút lui. Trong cuộc giáp lá cà, ông bị thương nặng ở đầu, mảnh đạn vẫn nằm trong hộp sọ cho đến hôm nay. Sau trận đánh, ông được tặng Huân chương Chiến công giải phóng hạng ba.
Tháng 12/1972, ông Triệu tiếp tục nhận nhiệm vụ chiến đấu tại đồi pháo Hà Tiên, tỉnh Kiên Giang cũ (nay là tỉnh An Giang).
Tại đây, ông Triệu bị thương nặng cả 2 chân phải đi điều trị, đến nay vết thương vẫn hiện vết sẹo lớn khiến ông không thể đi lại bình thường. Những lúc trái gió trở trời, ông phải đi bằng nạng vì hai chân nhức buốt.
Ân nghĩa thời bình của người lính
Năm 1974, ông được điều ra Bắc công tác. Ông đã trải qua nhiều đơn vị: Đoàn 159 Quảng Ninh, Đặc khu Quảng Ninh, Bộ chỉ huy quân sự tỉnh Quảng Ninh, Đoàn An dưỡng 590 Hải Phòng,...
Năm 1980, khi công tác tại huyện Đông Triều cũ (nay là phường Đông Triều), ông bén duyên với cô giáo tiểu học Trần Thị Kim Dung và sinh được 3 con (1 gái, 2 trai).
Năm 2003, ông thành lập Xí nghiệp Thương binh 18/4 Triệu Long ở xã Bình Dương, thị xã Đông Triều cũ (nay là phường An Sinh, tỉnh Quảng Ninh). Năm 2017, xí nghiệp chuyển trụ sở về phường Hồng Hải, TP Hạ Long cũ (nay là phường Hạ Long). Năm 2018, ông bàn giao chức giám đốc cho người khác.
Hiện ông là Trưởng ban liên lạc T40. Ông vừa phát triển kinh tế, vừa tham gia các hoạt động từ thiện xã hội, như hỗ trợ các chương trình cấp tổ chức tri ân những chiến sĩ, đồng đội đã ngã xuống.
Hàng chục năm qua, ông cùng các đồng đội trong Ban liên lạc T40 tổ chức 9 lần quay trở lại chiến trường năm xưa, quy tập và đưa được 10 hài cốt đồng đội về an táng tại quê hương.
"Tôi là người may mắn sống sót trở về, lấy vợ sinh con, đồng đội của tôi thì nằm lại chiến trường khi ở tuổi xuân xanh.
Còn sức khỏe ngày nào, tôi sẽ vẫn đi tìm hài cốt đồng đội ngày đó, đây là nghĩa tình người lính không khi nào nguôi ngoai trong lòng tôi", cựu lính đặc công Lê Long Triệu tâm sự.
Link nội dung: https://www.phunuvathoidaivn.com/cuu-linh-dac-cong-ke-ky-uc-sinh-tu-van-khac-khoai-tim-hai-cot-dong-doi-a141233.html