Giữa nhịp sống hối hả, có những người phụ nữ lặng lẽ sống đẹp theo cách riêng. Họ là những người mẹ dạy con bằng tình thương và nhân ái, là cô gái miệt mài gieo điều tốt giữa đời thường, hay người khởi nghiệp mang lại giá trị cho cộng đồng...
Mỗi người một câu chuyện, một hành trình đáng trân trọng.
“Chuyện của phụ nữ hôm nay” - tuyến bài của VietNamNet - mời bạn đón đọc, để cùng lan tỏa những điều bình dị mà đầy cảm hứng.
Người dân trong vùng quen gọi chị bằng cái tên trìu mến: “Tuyết - người lo cho người khác trước cả mình”.
Hành trình bắt đầu từ lòng trắc ẩn
Sinh ra ở miền quê nghèo Quảng Nam (nay là TP Đà Nẵng), tuổi thơ của Trương Thị Tuyết là những ngày đi học trong bộ áo cũ, đôi dép mòn. Cái nghèo thấm dần vào ký ức, để rồi khi trưởng thành, trở thành động lực thôi thúc chị làm điều gì đó cho người khó hơn mình.
Chị hiện là cán bộ UBND xã Nông Sơn. Công việc bận rộn nhưng không thể che lấp được trái tim nhân hậu của người phụ nữ 41 tuổi này. “Thấy người nghèo quanh mình còn đói, còn bệnh, tôi không nỡ làm ngơ. Chỉ cần nghĩ đến họ, mọi mệt mỏi đều tan biến”, chị nói, giọng chân chất.
![]() |
![]() |
![]() |
thương với họ. Ảnh: NVCC
Hơn 10 năm qua, chị Tuyết đã đi hàng trăm chuyến thiện nguyện, từ Nông Sơn đến Phước Sơn, Bắc Trà My, Nam Trà My - những địa phương vùng cao của TP Đà Nẵng - mang quần áo, sách vở, thuốc men, thậm chí cả vật liệu xây nhà cho người nghèo.
Có những ngôi nhà khang trang mọc lên nơi chân núi, nơi từng chỉ có những mái tranh tạm bợ - tất cả đều có dấu chân lặng lẽ của chị.
Trương Thị Tuyết không giàu, đồng lương công chức của chị chẳng dư dả bao nhiêu. Nhưng với lòng tin và uy tín cá nhân, chị đã trở thành “cầu nối” giữa nhà hảo tâm và những phận người khốn khó.
Khi hay tin anh Nguyễn Văn Xuân ở Quế Lộc có mẹ già, 3 con nhỏ, cả hai vợ chồng lại mang bệnh, chị Tuyết đã đứng ra vận động xây cho gia đình một mái ấm.
“Chưa kịp vui vì có nhà mới che nắng che mưa, anh chị ấy cứ rưng rưng cảm ơn. Tôi chỉ cười và nói: ‘Ơn là của nhiều người, tôi chỉ là người chuyển giúp’”, chị Tuyết kể, nụ cười hiền hậu.
Không chỉ giúp người trong xã, chị còn lan tỏa tình thương ra khắp nơi. Khi nghe tin em Đỗ Hoàng Tài (16 tuổi) - bị tai nạn hôn mê ở TPHCM - chị lập tức xác minh và kêu gọi quyên góp. Chỉ sau vài ngày, hàng chục triệu đồng được chuyển đến gia đình em.
Hay trường hợp anh Châu ở thôn Tân Phong (xã Nông Sơn), bị tai nạn cần phẫu thuật gấp, cũng được chị vận động gần 25 triệu đồng từ cộng đồng mạng. “Làm điều thiện, tôi luôn sao kê rõ ràng để mọi người yên tâm. Niềm tin là thứ quý nhất”, chị nói.
Với chị, làm thiện không chỉ là chia sẻ vật chất mà còn là gieo hạt lòng tin giữa người với người. Từ một trang Facebook cá nhân với những chia sẻ giản dị, những câu chuyện chị kể đã kết nối hàng trăm tấm lòng thiện nguyện ở khắp các tỉnh, từ TPHCM đến Lâm Đồng, Đồng Tháp.
“Làm thiện cũng… nghiện”
Chị Tuyết cười hiền khi nói: “Làm thiện rồi thấy vui, thấy an lạc, nên không làm thì nhớ - chắc cũng nghiện mất rồi”.
Cái “nghiện” ấy không mưu cầu danh lợi, mà là hạnh phúc khi thấy người khác bớt khổ. Chị bảo, “đôi khi chỉ là một túi gạo, một bộ áo ấm, nhưng người nhận cười, mình thấy ấm lòng”.
Trong 7 năm qua, chị cùng nhóm thiện nguyện “không tên” đã giúp hàng trăm hoàn cảnh: người bệnh, trẻ mồ côi, người già neo đơn, nạn nhân thiên tai.

Mỗi tháng 2 lần, vào mùng 9 và 23 âm lịch, chị lại cùng Phật tử chùa Viên Minh nấu cơm mang đến Trung tâm Y tế Nông Sơn cho bệnh nhân nghèo. Hơn 100 suất cơm mỗi đợt - giản dị mà đầy nghĩa tình.
Còn nhớ, khi đại dịch Covid-19 bùng phát, chị Tuyết xông pha nơi tuyến đầu: trực chốt kiểm dịch, vận chuyển nhu yếu phẩm, mở “phiên chợ 0 đồng” di động giúp người dân cách ly có cái ăn.
Không chỉ lo lương thực, chị còn tận tay dọn dẹp, nấu ăn cho các cụ già neo đơn trong thôn. “Giúp người khác là giúp chính mình nhẹ lòng”, người nữ cán bộ nói, mắt ánh lên niềm tin.
May mắn, chị có người chồng thấu hiểu - anh Sự, giáo viên Trường THPT Nông Sơn - luôn đồng hành trong mọi chuyến đi.
Anh bảo: “Thấy vợ mình vui khi giúp người, tôi cũng vui theo. Có mệt cũng đáng”. Các con của chị - dù còn nhỏ - cũng được mẹ dạy cách “biết yêu thương”. Mỗi khi có dịp, chị cho con đi cùng trong những chuyến tặng quà vùng cao.
“Tôi muốn con nhìn thấy những mảnh đời khổ hơn để học cách biết chia sẻ. Tài sản lớn nhất tôi để lại cho con là lòng nhân ái”, chị tâm sự.
Triết lý sống giản dị của chị Tuyết là: làm việc thiện không chỉ là giúp người mà còn là “gửi ngân hàng phước đức” cho mai sau. Mỗi hành động, mỗi chuyến đi của chị là một bài học sống động về “hiểu và thương”, như lời thầy Nhất Hạnh dạy.
Mười năm làm việc thiện, chị Tuyết gặp không ít lời ra tiếng vào. Có người bảo chị “bao đồng”, “làm màu”, thậm chí nghi ngờ lòng trong sạch. Nhưng chị chọn im lặng. “Ai hiểu thì đồng hành, ai không hiểu thì tôi cũng chẳng trách. Quan trọng là lòng mình biết rõ”, chị nói nhẹ như gió.
Uy tín của chị dần được khẳng định qua sự minh bạch và kết quả. Mỗi đồng quyên góp đều có sao kê, có chứng nhận của địa phương.
Không ồn ào, không bằng khen, không danh hiệu, chị Trương Thị Tuyết chọn cho mình con đường bình dị: làm điều thiện như hơi thở. Mỗi chuyến xe chở quà đến vùng cao, mỗi “bữa cơm nghĩa tình” nơi bệnh viện, mỗi lời kêu gọi trên mạng xã hội... đều là nhịp đập của một trái tim hướng thiện.

Với chị, làm thiện không phải để “được biết đến” mà là để lan tỏa cảm xúc tốt đẹp. Mỗi khi thấy ai đó đọc bài kêu gọi rồi nhắn tin: “Chị ơi, cho em góp chút với”, chị lại mỉm cười, vì biết ngọn lửa nhân ái đang được truyền đi.
“Cái tầm của tôi nhỏ thôi, chỉ đủ để gieo duyên sống thiện, nhưng có vẫn hơn không. Nếu ai cũng góp một chút, xã hội này sẽ ấm áp hơn nhiều”, chị nói, đôi mắt ánh lên niềm tin.
Truyền cảm hứng sống đẹp
Theo anh Đỗ Duy Hoàng - cựu bí thư xã đoàn Sơn Viên cũ (nay thuộc xã Nông Sơn), giữa bao bộn bề của cuộc sống hiện đại, giữa vô vàn tin tức tiêu cực, hình ảnh người phụ nữ nhỏ bé Trương Thị Tuyết vẫn lặng lẽ mang “hơi ấm người dưng” đến từng mái nhà nghèo, từng bệnh nhân, từng đứa trẻ vùng cao.
“Như hạt mưa thấm vào đất, việc làm của chị không ồn ào nhưng thấm lâu, nuôi dưỡng những mầm thiện lành trong lòng người”, anh Hoàng bày tỏ.
Anh Đỗ Duy Hoàng ví von chị Tuyết như một bông hoa nhỏ giữa đời thường - tỏa hương bằng lòng nhân hậu và sự kiên nhẫn không mệt mỏi.
“Và có lẽ, chính những con người như chị Tuyết đã khiến cuộc đời này bớt khắc nghiệt, để ta tin rằng - giữa bao đổi thay, vẫn còn đó những trái tim biết sống cho người khác”, anh Duy Hoàng nói.
